Loving Blogger Template

Truyện Ngắn - Một Chuyện Tình Buồn

Tên : Một Chuyện Tình Buồn Author : BoyHandsome9x Thể loại : Truyện Ngắn


***


"Ngày gặp em tim anh bừng nắng 

Chỉ giận em là nắng hoàng hôn 

Cho đôi má thẹn hồng sắc xuân

Cho lòng anh xao xuyến đêm về"



Chàng trai khẽ nghiêng mình và thỳ thầm câu thơ. Có lẽ hôm nay là ngày mà anh vui nhất từ khi vào Sài Gòn phồn hoa này. Anh tự hỏi rằng đã cuối tháng rồi à ? hay mình sắp được về với mấy đứa em nhỏ ? Rồi chợt anh mỉm cười. Anh còn cứ ngỡ là mình quên cách cười cơ.....

Anh gặp cô tựa như trong bộ phim hàn mà anh xem cùng mẹ cả chục lần hồi ở quê.

Đêm hôm ấy cũng là một đêm cuối tuần đầy mệt mỏi với anh. Chuyển hàng đi lại con đường đó trăm lần rồi mà a mãi không tìm thấy số nhà 319.....

Mệt mỏi dựa lưng xuống chiếc ghế trước một căn hộ. Anh suy nghĩ về mình và về cuộc sống hiện tại



Trước đó vài tháng....



-Vào đó giữ gìn sức khỏe nhé con! Đừng gắng quá , ốm lại không ai lo...

-Rồi mẹ cứ yên tâm con đi đây

Anh hiểu mẹ anh định nói gì cha anh ốm lâu nay. Cha anh đã nuôi dưỡng anh 18 năm giờ đã đến lúc anh báo ơn. Nhưng 18 năm qua anh sống như một nô lệ vậy! Im lặng và chịu đựng...Anh đi không ngoái đầu lại nhưng anh biết mẹ anh đang che dòng nước mắt lo cho đứa con trai sống trong vòng tay gia đình 18 năm qua

Chuyến xe dần dần xa nơi mà anh và bạn anh nô đùa mỗi chiều gió lộng...nơi mà tất cả với anh đều đẹp và chan đầy ý nghĩa từ bờ đê con sông.....

Sài Gòn nơi mà anh luôn nghĩ là sẽ vui và náo nhiệt nhưng nó không hề như anh nghĩ....

Sài Gòn mưa và nước mắt



-Anh tròn ới cho em ly đen đá nhá
-Đây của bé đây
-Anh gần về chưa ? qua em chơi nha anh.
-Thôi anh mệt lắm
-Anh hôm nào cũng mệt vậy ?

Anh quen cô nhờ cái lần đầu tiên đi giao hàng. Anh cứ cầm tờ giấy và loay hoay mãi
-Em ơi em cần chị giúp gì không ? 
"Thiên thần trong bộ áo xanh tình nguyện" - Anh thầm nghĩ 
-Bị lạc đường Chị cho em hỏi đường ABC mô rứa - Anh bối rối và quên mất là mình đang nói tiếng địa phương
-Em nói sao cơ hicc
-Lạc đường lạc đường ấy
Nét mặt bối rối và khó hiểu của cô gái đã trả lời hết : cô chả nghe được anh nói gì.
Sau một hồi cô không kìm được và cười lên thành tiếng còn anh thì đứng ngây ra. 

Anh quen cô vậy đó.

Một sự tình cờ hay là đm =))

Rồi tình cảm trong anh lớn dần. Một ngày của anh bắt đầu khi cô nhắn tin tới :

"Anh buổi sáng vui vẻ nhé! nhớ làm ngoan không có lười nghe hi"

và kết thúc khi : "Anh ngủ ngoan nhé Anh tròn"

Và anh chỉ cần có thể chỉ cần nhìn thấy bé cười là anh vui rồi. NỤ cười chỉ hiện trên mặt anh khi bé cười. Và thực sự anh biết đối với bé anh chỉ là bạn mà thôi. Và nếu có gì đi nữa thì anh - không học thức không tiền bạc không có gì để bé phải yêu anh cả.

-Nói với bé ấy câu rồi chấm dứt đi, mày cứ thế thỳ mày càng đau thôi - Bạn anh từng khuyên anh để rồi nhận được cái im lặng từ anh. Có lần anh đã cầm chiếc điện thoại TQ lên : "Anh xin lỗi nhưng anh yêu bé ! bé à" rồi lại xóa. Không đủ can đảm nói ra và anh sợ anh thực sự sợ khi bé rời xa anh. Sẽ không có ai bên anh khi anh buồn không ai khuyên anh uống thuốc khi bệnh không ai bên cạnh anh khi anh vấp ngỡ trên đường đời...



Và đến khi anh nhận ra tình anh-em trong anh đã dần thành tình yêu một tình yêu chân thành. Anh chẳng cần ai không cần quen ai không cần số ai trong danh bạ anh không cần ai quan tâm anh chỉ cần có bé thôi.Và rồi anh quyết định xa bé bỏ quên tất cả, xóa số bé xóa tên bé trong kí ức mờ nhạt của anh.....Nhưng nào được

Rồi bỗng một ngày anh nhận được cuộc gọi tới. Một số điện thoại quen thuộc anh định đã không nghe nhưng :

-Alo

-Anh à anh ngốc lắm

-Là sao em ? Ai đây vậy- Anh bối rối vờ không quen

-Em yêu anh

-Em em nói thật à....

-Huhu đồ ngốc vắng anh em buồn lắm anh biết không ?

Và rồi anh lại quay về bên bé nhưng giờ đây bé "đã là của anh". Mỗi ngày bé đều tranh thủ thời gian để tới phòng trọ bé tí của anh chơi khi thì đưa bánh khi mang theo kẹo. Nhưng anh thì chẳng lúc nào chơi với bé 1 lần...Bé cũng hiểu cho anh.Cứ ngỡ tình yêu của anh và bé sẽ là truyện cổ tích thời hiện đại nhưng nào ngờ. 

Ngày hôm ấy , mưa mưa như trút hết mọi phiền ưu. Anh đang làm thì bỗng có 1 vị khách lạ tìm anh.Một người đàn ông trung tuổi trong bộ vest đen mắt đeo kính chắc hẳn ông là một học giả nào đó. 

-Chào cháu. Cháu là ch

-Vâng. Cháu là ch Cháu có thể giúp gì cho bác

-À mình ngồi nói chuyện chút được không cháu

-Cháu ở đâu vậy ?

-Cháu ở quê. ABC chú à

-Ừm bố mẹ cháu làm nghề gì vậy cháu ?

Thấy anh thoáng nghi vấn người đàn ông tiếp lời :

-Chú là bố của H

-.....

-Dạ bố mẹ cháu làm ruộng chú.

-Cháu à chú muốn kể cháu 1 câu chuyện : Chú ngày xưa là 1 anh công nhân bình thường và biết chút ít CNTT và chú đã quyết tâm theo nó và chú đã thành công với sự lựa chọn đó , Và chú gặp cô, Cô là tiểu thư con của ông chủ chú và chú đã yêu cô một tình yêu đúng nghĩa và chú cứ ngỡ rằng đó sẽ là người mà chú sẽ sống trọn đời. Và giờ cháu à vợ chú không phải là cô" 

-Cháu hiểu chú - Anh lặng im cúi đầu giấu giọt nước mắt trên mi

-Chú đang tính cho H đi du học một thời gian

-...Vâng 

-Chúc cháu thành công trong cuộc sống 

......

-Em xin phép về nha chị nhà em có việc

Mưa lại mưa rồi mưa như trút hết mọi phiền ưu. Anh muốn muốn trở thành bé con được tắm mưa hồn nhiên vui đùa chẳng quan tâm gì đến cuộc sống đến mọi người và đến thứ gọi là tiền.

Author: DoiGuocMoc

Sự yên lặng - Tôi thích nó. Tôi thường xuyên thức khuya, tìm kiếm một thứ gì đó, mà tôi chẳng biết nó là gì. ... Tôi thật buồn cười, thích nói nhưng lại ít nói.

0 Comments Đăng nhận xét