Loving Blogger Template

Tâm Sự - Tuổi Trẻ Là Gì Trong Mỗi Con Người ...

" Tuổi trẻ - trong mỗi con người, hãy làm tất cả khi bạn còn trẻ :) "
***
Chào các bạn, tôi là Xuân Đạt, 17 tuổi - Tác Giả của Blog Xuân Đạt. Hôm nay, tôi viết bài này về đề tài" Tuổi Trẻ " theo một số yêu cầu từ các Đọc Giả của Blog...
Theo các bạn thì Tuổi trẻ là gì? Tuổi trẻ của bạn thế nào? Ai đã từng trải qua tuổi trẻ chắc hẳn đều có những khái niệm riêng về nó, và chắc hẳn ai rồi cũng có những kỉ niệm chẳng thể nào quên được. Cảm giác lần đầu tiên biết nhớ,biết thương một ai đó. Thật đáng cười mà cũng đáng để nghĩ chứ? Khi chính tôi cũng đã và đang đi qua tuổi trẻ với biết bao bước chân, có những bước chân lạ lẫm, có những bước chân quen thuộc, có những bước chân qua đi chẳng để lại trên đường đời bất cứ dấu tích nào, nhưng lại có những bước chân lại in thật sâu, thật đậm, để nhiều khi muốn xóa cũng không thể xóa, có níu cũng không thể giữ. Chính những bước chân ấy đã làm cho những con đường không còn nhàm chán,nhạt nhẽo, vô vị, hơn nữa nó, bằng cách riêng nào đó nó còn điểm tô thêm những nét vẽ, những sắc màu, và cả những xúc cảm. Đã có lúc nước mắt rơi, đã có lúc bật cười ha hả trong niềm vui sướng, tất cả đều đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời mỗi con người.


 Tuổi trẻ - là khoảng thời gian cho chúng ta thực hiện ước mơ và đam mê của bản thân. Nhưng giữa những luồng thông tin, nhận thức, giá trị chao đảo như thế, tìm ra lối đi của mình, giữ được tâm vững là một chuyện khó nhưng cần thiết và đáng giá. Đừng quan tâm nhiều đến những thứ bên ngoài xã hội và chạy theo nó. Nó biến đổi liên tục, thay vào đó hãy chú trọng bản thân và những giá trị mà mình tin tưởng. Ví dụ như sự trung thực, thẳng thắn, không phân biệt đối xử, không phán xét… Nói ra thì rất dễ nhưng làm thì mới khó vì những sự tác động từ bên ngoài. Sự tác động của bên ngoài là nguyên nhân chính gây ra những áp lực trong suy nghĩ của các bạn. Chúng ta đừng đặt trọng tâm cuộc sống của mình lên những người xung quanh, thay vào đó đặt niềm tin lên những giá trị bất biến ấy thì dù xã hội có thay đổi như thế nào thì bạn vẫn có thể giữ nguyên tâm sắc của chính mình.


Cũng đừng buồn vì những giá trị đó có thể khiến bản thân trở nên cô độc vì nó có thể khiến bạn đi ngược lại với những gì mà đám đông theo đuổi. Một người bạn có thể dạy bạn rất nhiều điều cho nên thà ít mà chất chứ không phải nhiều mà tệ. Chúng ta luôn có luật hấp dẫn, rồi đến một lúc nào đó bạn sẽ tìm được những người có chí hướng cùng với bạn, tôn trọng những giá trị mà bạn tôn trọng. Đừng sợ những lúc bạn một mình. Thử đi ăn một mình, đi chơi một mình, nghe nhạc một mình… Đó là những lúc bạn hiểu rõ hơn về bản thân, hiểu rõ về những gì mình mong muốn, hay mình cần phải làm gì với những mục tiêu đó, và lắng nghe những suy nghĩ sâu thẳm bên trong, những suy nghĩ dễ bị che đi bởi những giá trị phù phiếm bên ngoài và nỗi sợ bị bỏ rơi hay bị cô lập bởi vì mình khác với đám đông. Cuộc sống luôn có những lúc bấp bênh như thế, nhưng nó sẽ dạy cho bạn nhiều bài học. Từ những mối quan hệ đổ vỡ bạn có thể học được nguyên nhân và tìm cách cải thiện nó. Từ những nhận thức lệch lạc của những người xung quanh tìm ra những yếu tố ảnh hưởng, tại sao họ lại nghĩ như vậy và né những yếu tố đó ra, hoặc chú ý đến những yếu tố đó để tự bảo vệ bản thân mình và không ngừng phát triển bản thân lên. Chung quy người làm bạn hạnh phúc hay không là chính bản thân bạn. Nên đừng vì ai mà thay đổi chính mình, hãy nên vì chính mình mà thay đổi.”
- Câu Nói Tâm Đắc Nhất Của Xuân Đạt : " Hôm nay thất bại, ngày mai cũng thất bại. Nhưng ngày kia chắc chắn sẽ thành công :) -
Xin cảm ơn các bạn đã đọc bài viết ! 

Tác Giả : Xuân Đạt

Tâm Sự - 13 " Dấu Hiệu " Cho Thấy Bạn Đang Sống Nhạt , Và Tới Lúc Thay Đổi Rồi ...

"Sống nhạt" là một vấn đề chẳng của riêng ai đâu, hãy xem cuộc sống của bạn có đang "thiếu muối" không nhé!


Nếu bạn là người trẻ, chắc hẳn trong từ điển ngôn ngữ của mình, bạn sẽ không mấy xa lạ với những từ như "nhạt", "nhạt nhẽo", "vô vị", "thiếu muối"... Chúng ta thường dùng chúng để đánh giá một cuộc nói chuyện, một câu chuyện, hay hơn thế nữa là một con người, một cuộc đời bình bình đến chán nản. 
Có thể nói, một trong những điều tồi tệ nhất, những đánh giá tiêu cực nhất dành cho cuộc sống của một người chính là "nhạt". Nó được ví với "nụ hôn thần Chết" khiến bạn mặc nhiên bị đẩy ra ngoài vòng giao tiếp của mọi người, bị ngó lơ trước mỗi buổi liên hoan, tiệc tùng... Đến tự bản thân bạn cũng thấy chán. Vậy phải làm thế nào để biết bạn có đang "sống nhạt" hay không để có thể sửa đổi? Xem nhé!

Bạn chỉ biết đến bản thân

Mỗi khi ra ngoài với bạn bè, bạn chỉ biết thao thao bất tuyệt về mình, điều này khiến bạn bè của bạn phát ngán. Nếu bạn chỉ biết "tôi thế này, tôi thế kia" mà không quan tâm hỏi han cuộc sống của bạn bè, bạn sẽ bị gán mác ích kỷ, chỉ biết mỗi bản thân đấy!

Bạn lúc nào cũng bi quan

13 dấu hiệu cho thấy bạn đang "sống nhạt" và tới lúc thay đổi rồi
Chẳng thích chơi với một người lúc nào cũng bị bao trùm bởi bầu không khí u ám đầy tiêu cực cả. Nếu bạn thuộc tuýp người phủ định mọi ý kiến của người khác bằng những chỉ trích, lo ngại, hãy thử dành chút thời gian mỗi ngày để hét thật to hay thử đọc một thứ gì đó tích cực nhé.

Bạn chỉ thích ru rú ở nhà

13 dấu hiệu cho thấy bạn đang "sống nhạt" và tới lúc thay đổi rồi
Sẽ bình thường thôi nếu bạn chỉ muốn ở nhà mỗi tối nhưng nó sẽ là bất bình thường nếu ngay cả ban ngày, bạn cũng hạn chế ra ngoài hết sức có thể. Bạn biết không, nếu làm như vậy, bạn sẽ đánh mất cơ hội được giao lưu với bạn bè, mở rộng các mối quan hệ. Hãy đứng thẳng lưng lên, mở cửa và khiến bạn bè của bạn trố mắt bằng việc chấp nhận lời mời đi chơi của họ đi nào, chính bạn cũng sẽ ngạc nhiên vì những gì mình sẽ nhận được cho coi.

Bạn lúc nào cũng nghiêm trọng hóa vấn đề

13 dấu hiệu cho thấy bạn đang "sống nhạt" và tới lúc thay đổi rồi
Nếu bạn lúc nào cũng giữ khư khư trách nhiệm bên mình, cứ bận rộn check mail công việc, bạn sẽ không được lòng bạn bè của bạn đâu. Mọi người chỉ yêu mến một ai có thể cười đùa, vui vẻ cùng họ thôi, thế nên là tạm gác mọi thứ sang một bên đi, cứ đơn giản mà sống, tận hưởng những giờ phút nghỉ ngơi hiếm hoi này.

Bạn toàn nói những thứ vô nghĩa

13 dấu hiệu cho thấy bạn đang "sống nhạt" và tới lúc thay đổi rồi
Khi bạn cứ nói đi nói lại về một đề tài, và chẳng dám bước ra khỏi vùng an toàn của bạn thân, mọi người sẽ nhanh chóng cảm thấy nhàm chán vì bạn thôi. Hãy dành chút thời gian mỗi ngày để nắm bắt tin tức, trend mới và chọn một vài chủ đề thú vị nào đó mà những người xung quanh bạn có thể có hứng thú.

Bạn thiếu chủ kiến

13 dấu hiệu cho thấy bạn đang "sống nhạt" và tới lúc thay đổi rồi
Không phải bạn thiếu khôn ngan hay thiếu suy nghĩ, chỉ là bạn chẳng bao giờ có quan điểm, ý kiến riêng của mình cũng khiến người khác cảm thấy nhàm chán rồi. Hãy trau dồi kiến thức, thử đưa ra suy nghĩ của bản thân, bất kể nó đúng hay sai.

Bạn chỉ biết "ba phải"

13 dấu hiệu cho thấy bạn đang "sống nhạt" và tới lúc thay đổi rồi
Việc lắng nghe, và nhìn vào mắt người đối diện trong mỗi cuộc nói chuyện là rất tốt nhưng nếu bạn nói "Đồng ý" với tất cả mọi thứ, mọi ý kiến mà mọi người đưa ra, bạn chỉ là một người vô vị không hơn không kém. Phải biết nói "Không" đúng lúc và biết phản bác nếu bạn có ý kiến khác chứ.

Bạn dễ bị phân tâm

13 dấu hiệu cho thấy bạn đang "sống nhạt" và tới lúc thay đổi rồi
Nếu là bạn, bạn có thích thấy cảnh bạn mình đang ngồi nói chuyện với mình mà một lát lại cắm mặt vào cái điện thoại check Facebook các thứ không? Thôi nào, hay tập trung vào những người đang ở bên cạnh ban ngay lúc này đây, bạn sẽ học được nhiều điều từ những cuộc nói chuyện ý nghĩa này hơn là ngồi lo đếm số like hay "chém" đôi ba câu status nhạt nhẽo đấy.

Bạn lúc nào cũng sống theo khuôn khổ, ghét thử những cái mới

13 dấu hiệu cho thấy bạn đang "sống nhạt" và tới lúc thay đổi rồi
Bạn mắc cái bệnh chỉ muốn đến những nơi quen thuộc: Một nhà hàng duy nhất, một tiệm quần áo duy nhất, một quán nước duy nhất... Như thế nhạt nhẽo lắm, bạn có biết không? Cứ vậy thì ai mà muốn đi cùng bạn nữa. Vô tư đi, YOLO!

Việc cố gắng trở nên thú vị khiến bạn cảm thấy mệt mỏi

13 dấu hiệu cho thấy bạn đang "sống nhạt" và tới lúc thay đổi rồi
Có những người sinh ra đã thú vị, có những người thì không, việc thú vị cũng cần luyện tập những nếu việc làm đó vắt kiệt sức lực của bạn thì dù có cố đến đâu, bạn vẫn vô vị thôi. Mọi người sẽ chán lắm nếu thấy bạn phải chật vật thế nào để cố nghĩ ra một câu chuyện hài hước hay hùa theo lời nói đùa của mọi người. Cứ thoải mái, thả lỏng tinh thần và cố gắng hết sức thôi, bạn nhé!

Xung quanh bạn là những người "na ná" nhau

13 dấu hiệu cho thấy bạn đang "sống nhạt" và tới lúc thay đổi rồi
Nếu xung quanh bạn là chỉ có một kiểu người duy nhất, ai cũng "na ná", cũng "xêm xêm" nhau, không sớm thì muộn, bạn rồi cả các bạn của bạn nữa cũng thấy cuộc sống thật nhàm chán thôi. Hãy thử mở rộng vòng quan hệ của mình, kết bạn với những người có vẻ như thật khác so với bạn, đó là cách bạn mang những màu sắc mới đến cho cuộc đời mình.

Chính bạn của bạn cũng phải nói: "Cậu nhạt thật đấy!"

13 dấu hiệu cho thấy bạn đang "sống nhạt" và tới lúc thay đổi rồi
Đây đúng là một trong những dấu hiệu rõ ràng nhất cho thấy bạn có đang "sống nhạt" hay không. Có thể lỗi đến từ cả hai nhưng bạn cũng nên xem xét lại bản thân mình trước nhé!

Giọng bạn lúc nào cũng đều đều

13 dấu hiệu cho thấy bạn đang "sống nhạt" và tới lúc thay đổi rồi
Một cuộc nói chuyện thú vị không chỉ bởi chủ đề được đưa ra thú vị hay không, mà còn bởi người diễn đạt nữa. Hãy sử dụng giọng nói của mình, ngữ điệu của mình để câu chuyện cũng như cuộc đời của bạn sống động hơn thôi nào!
Thế nào, đọc xong những dấu hiệu về "sống nhạt" này bạn có thấy mình ở trong đó không? Thực chất, ai chẳng có lúc hơi "thiếu muối" một chút, cứ vô tư đi, cuộc sống vẫn trôi dù có chuyện gì xảy ra mà. Hãy thư giãn bản thân, gặp gỡ bạn bè nhiều hơn, vừa trò chuyện vừa thưởng thức chút sữa chua đá, rồi cuộc sống của bạn sẽ rực rỡ đa sắc hơn thôi!

Tâm Sự - Hãy Yêu Đi Thôi Vì Chúng Ta Không Ai Là Bất Tử

Sau những tháng ngày chạy dài trên con đường đời mệt mỏi, để kiếm tìm cho bản thân một lối thoát giữa cuộc sống quá nhiều bộn bề, nhọc mệt, cứ mải mê trông ngóng về những điều quá ư viển vông... mà vô tình bản thân đã bỏ lỡ đi quá nhiều thứ lớn lao như là một tình yêu tròn đầy. Vậy thì sao ngày hôm nay không yêu đi thôi, vì ngày mai, chúng ta có ai là bất tử..




Tôi có lẽ là một kẻ quá ích kỷ và cố chấp, hay có thể do quá lâu rồi chẳng tìm nổi cho mình một chút tin yêu, hoặc có lẽ do quá sợ hãi vì những chuyện đã qua, nên thay vì tin tưởng chấp nhận, lại quay ra phủ nhận thứ tình cảm đẹp đẽ đó.
Có lẽ, đã đến lúc yêu được thì mạnh mẽ mà yêu đi thôi, yêu để biết, để nếm trải những giọt nước mắt rơi trong nụ cười nó ngọt ngào ra sao, để cảm nhận được niềm vui vô hạn dưới một bầu trời đầy nắng và gió nó tuyệt vời như thế nào, hay chỉ để cảm nhận được niềm tin dành cho một người có thể bao la chẳng gì đong đếm nổi.
Và thật sự yêu để hiểu được rằng tình yêu là vô hạn, chẳng có gì có thể so sánh được với thứ tình cảm vô hình mà quá đỗi hữu hình ấy. Hãy thử cho tình yêu thêm một cơ hội nữa, để hạnh phúc và hơn cả là để trái tim kia được lần nữa rộn nhịp. Nếu như cứ mãi cố chấp đơn độc, sao có thể nhìn thấy bản thân trưởng thành ra sao sau từng ấy thời gian.

Đôi khi đơn độc quá con người ta lại trở thành một con người ngờ nghệch đến đáng thương, cứ chần chừ dừng chân chẳng chịu bước chân lên chuyến tàu bình yên hằng ngày vẫn đều đặn dịch chuyển, rồi những ngày trở gió cõi lòng vụn vỡ vì chẳng có ai ủ ấm lại tự mình dằn vặt trong những cũ kỹ đau thương.
Vậy thì tại sao không thử yêu thêm một lần nữa, thử thêm một lần để tình yêu khẽ chạm vào trái tim đang dần héo mòn theo năm tháng buồn bã, để bản thân có thể hiểu tình yêu nhỏ bé kia quả thực là một phép màu mà cuộc đời này mang lại, để ta có thêm động lực để trưởng thành mà đương đầu với ngần ấy sóng gió cuộc đời ập đến.
Có lẽ, đã đến lúc tin tưởng được thì hãy cứ yêu đi thôi, yêu để đôi mắt rực rỡ kia nhìn đời qua lăng kính tích cực, yêu để lấy nó làm điểm tựa khiến ta đứng dậy vượt lên những nỗi đau trước đó không may người cũ để lại. Yêu để tuổi thanh xuân kia chẳng còn đọng lại hai chữ phí hoài, tình yêu bỗng chốc trở thành thước đo để con người ta tốt lên từng ngày và nó vô hình trở thành một liều thuốc giảm đau cho những tiếc nuối mang tên quá khứ.
Hãy yêu đi thôi, vì chúng ta không ai là bất tử!
Có nhiều định nghĩa về tình yêu, nhưng tựu chung lại có lẽ gói gọn với hai từ là mù quáng. Nhưng nếu không mù quáng thì đâu có thể gọi đó là yêu, phải không? Yêu một người, để chợt nhận ra cả thế giới đơn giản chỉ là nụ cười của người ấy, bỗng dưng ao ước to lớn của cuộc đời đó là nhìn thấy người ấy hạnh phúc - hạnh phúc đến ích kỷ mà thôi.
Yêu một người, là lúc ta nhận ra người ta muốn quan tâm chỉ là người ấy, duy nhất bóng hình ấy, là khi có những nỗi niềm chỉ muốn cùng người ấy san sẻ, ủi an và hơn cả yêu một người là khi ta thực sự ham muốn được trưởng thành, được cùng người ấy vun đắp một tương lai dưới một mái nhà đầm ấm. Và chỉ khi yêu, chúng ta mới thật sự trưởng thành...
Yêu một người, là chấp nhận trao đi và không ước cầu đáp lại, là tin tưởng tuyệt đối trao cho người ấy quyền được phép huỷ hoại bản thân mình. Đủ dũng cảm và mạnh mẽ để đón nhận mọi kết quả mà tình yêu ấy mang lại.
Hãy yêu đi thôi, vì chúng ta không ai là bất tử!
Thử yêu thêm lần nữa đi thôi, để nhận ra mình vẫn còn vụng về và rụt rè như một đứa trẻ, để cảm nhận sự ấm áp của đôi môi người ấy còn đọng lại trên gò má nó tuyệt vời đến như thế nào?
Thử yêu thêm lần nữa xem sao, để biết rằng ta vẫn còn yêu đời lắm, vẫn còn có thể vừa tắm vừa hát một bản tình ca sến súa, rồi sau đó cười ngô nghê vì những câu hát đôi khi còn chẳng đúng nghĩa! Tình yêu đẹp đến thế, vậy sao không cho mình thêm cơ hội cơ chứ?!
Cuộc đời của chúng ta có đáng là bao, còn tin yêu lại luôn ở đó đợi ta, vậy thì sao cứ phải bận lòng mãi vì nỗi sợ yêu thương kia sẽ sớm bỏ chạy, chỉ cần biết tình yêu đến thì đừng bỏ lỡ, lựa chọn đến tay thì hãy nhanh chóng bắt lấy - hãy thêm một lần tin tưởng vào chính trái tim mình. Và rằng hãy yêu đi, vì ngày mai chúng ta không ai là bất tử.
- Xuân Đạt -

Tâm Sự - Lạc Duyên Chiều Chênh Vênh


" Chúng ta gặp nhau giữa hơn 7 tỉ người rồi lại vội vàng xa nhau trong tiến trình hạnh phúc. Những đến và đi cứ thế khiến trái tim thổn thức từ bao giờ. Những chiều cô quạnh một mình chỉ mong được chìm sâu trong nỗi nhớ, vấn vương một lần rồi mãi mãi cho vào ngăn khóa kỉ niệm, cất giữ thật sâu và thật lâu để trái tim này không bao giờ còn biết đến cô đơn..."
***

Hải Dương, chiều cuối tháng tư ...

Cái nắng chưa kịp hanh hao đã nhường chỗ cho ảm đạm mây mù, trời đượm một sắc màu cô quạnh. Chiều nay đón gió về, tôi bất chợt thấy lòng chênh vênh chìm trong nhiều miền thương nhớ. Cứ ngỡ đã quên nhưng vẫn ùa về một hình bóng quá đỗi thân thuộc. Chữ duyên tình mỏng manh quá không đủ sức níu giữ hai nửa trái tim, thôi thì lỡ nhịp đập lỡ cả bước đường chung đôi. Chúng ta gặp nhau giữa hơn 7 tỉ người rồi lại vội vàng xa nhau trong tiến trình hạnh phúc. Những đến và đi cứ thế khiến trái tim thổn thức từ bao giờ. Những chiều cô quạnh một mình chỉ mong được chìm sâu trong nỗi nhớ, vấn vương một lần rồi mãi mãi cho vào ngăn khóa kỉ niệm, cất giữ thật sâu và thật lâu để trái tim này không bao giờ còn biết đến cô đơn. Tình yêu làm con người ta hạnh phúc nhưng cũng dễ dàng bóp nghẹt trái tim, chỉ nhớ mong thôi mà cũng đủ cho ta day dứt cả đoạn đường dài.

Đông qua, xuân đến rồi cũng nhanh chóng rời đi, tuổi thanh xuân ngắn ngủi cứ thế hoang hoải trong những cảm xúc không tên. Người đã xa, tình cũng đã dang dở, sao tim này cứ mãi vấn vương. Những ngày nắng không kịp hanh khô những vụn vỡ trong lòng, giờ đây đành chấp nhận giữ nguyên yêu thương để vẹn tròn thương nhớ, giữ mãi khoảnh khắc này để tôi kịp nhớ về những ngày chênh vênh tuổi 18. Màu thời gian vô tình, rồi đến một lúc nào đó nó cũng xóa nhòa những thương tổn cứ ngỡ không thể gắn hàn. Chỉ là tuổi trẻ có kịp chờ đợi những nhớ mong kia để không phí hoài thanh xuân.



Cảm ơn những ngày chênh vênh cho tôi nhận ra quãng đường mình đã trải qua gặt hái được những gì. Tôi của ngày ấy đã biết cách buông bỏ những gánh nặng của cuộc sống, thản nhiên giữa những hoang hoải của cuộc đời. Dù hạnh phúc hay khổ đau thì tất cả đều như một giấc mơ đẹp. Không có nỗi buồn thật sự, đơn giản đó là bài học trên hành trình tìm ra chân lí hạnh phúc. Dẫu không biết đoạn đường phải đi bao xa nhưng tôi vẫn nguyện đi hết chiều dài thương nhớ. Để rồi khi nhìn lại, những giọt nước mắt không chỉ rơi vì nỗi buồn chua xót mà hơn hết nó rơi cho những hạnh phúc ngỡ muộn màng. Chênh vênh tuổi 18 cho tôi nhận ra những giá trị của cuộc sống, những mảng màu khác nhau của cuộc đời. Cảm ơn tuổi 18 đã cho tôi biết yêu, biết ghét, biết nhớ thương, biết gìn giữ một cảm xúc vấn vương để gợi về những chiều thương nhớ.

Tôi biết mình đang sống trong những ngày đẹp nhất của tuổi trẻ, tự dặn lòng mình đừng đem nỗi buồn thả vào cô đơn mà hãy cho đi yêu thương để nhận về tiếng lòng chung thủy. Trong thế giới 7 tỉ người ấy sẽ lại có một chữ duyên tìm đến hai nửa trái tim. Chỉ cần đủ niềm tin và mạnh mẽ sống thì hạnh phúc vẫn sẽ luôn mỉm cười.

Hãy sống trọn vẹn cho ngày hôm nay để ngày mai thức dậy, những gì đã qua sẽ là kỉ niệm của một thủa mãi kiếm tìm. Mây trời bay xa, tình người vương vấn mãi, nhờ gió về nơi xa gửi chiều chênh vênh một sáng nắng đong đầy.
- Xuân Đạt -

Tự Truyện - Em - Tình Yêu Anh Trao Em Và Bài Học Khắc Tâm.

Em - Tình Yêu Anh Trao Em Và Bài Học Khắc Tâm
***
(.Chào các bạn , mình là ai không cần biết :)) nhưng hôm nay mình post bài này và đây cũng là câu chuyện thật của mình. Tiêu đề hơi khó hiểu nhưng không sao mình tin đọc xong đây các bạn sẽ hiểu...)
Mọi chuyện gần bắt đầu khi tôi yêu một người con gái tên H - một tình yêu đầu trong sáng và không toan tính (tình đầu của tôi). Tôi đã trao hết trái tim cho cô ấy. Và chắc cũng như ai đã từng yêu chân thành - tôi hứa sẽ cưới H làm vợ bên nhau suốt đời. Nhưng mỗi lúc tôi nói vậy cô ấy chỉ cười và nói : "5 năm nữa em mới cưới" tôi chờ tôi sẽ chờ và tôi chắc tôi làm được. Mọi chuyện vẫn cứ êm đềm và lãng mạn cho đến ngày hôm ấy - Tối 3/7/2016 cô ấy chợt nhắn tin tới cho tôi rằng : Em xin lỗi em thấy hết tình cảm với anh rồi , em yêu anh nhưng vẫn chưa quên được người cũ.

Tôi không tin tôi có gọi nhưng em không nghe , tôi tìm em em không tiếp. Hai ngày tôi cứ gọi em và cầu mong rằng em chỉ đang đùa. Rồi ngày 7/7 tôi gọi em. Trong tiếng nhạc ồn ão là giọng của một người con trai : "mày là ai ? Sao mày như đàn bà thế H đã khôngbyeeu mày thì cút đi" xem lẫn trong câu nói đó là giọng nói thân thuộc - giọng nói mà tôi từng rất muốn nghe khi buồn lẫn vui : "thằng C à anh"
Tôi mím môi thật sự nghẹn và không nói nên lời. Rồi có giọng nói nữa :"anh ơi H nó không yêu thằng nghèo như anh nữa đâu nó đùa đủ rồi" .
Tôi nói không ra lời cứ cà lăm mỗi từ "em em" trong tiếng cười của em và lũ bạn em.
Tôi thật sự không biết rằng nước mắt rơi từ bao giờ - người mà tôi yêu thương nhất cũng bỏ tôi. Tôi thậm chí tuyệt vọng đến muốn chết.
Tôi khóc bỏ cơm ngồi trong góc nhà hai hôm thì thằng bạn đưa đi bệnh viện
Và tôi quyết định đi thật xa với hy vọng quên em
Tôi đã cố nhưng không được. Tôi gọi em không nghe, và những lúc nhớ em tôi lại cố nhớ lại lời bạn em nói để có lí do trách em, quên em. Công việc cuộc sống đầy mệt mỏi đã giúp tôi quên em
Nhưng rồi hôm nay tôi lại nhớ em thật sự rất nhớ.
và tôi đã nhận được sự đáp trả từ em…

Truyện Ngắn - Chia Tay, Mưa Và Nước Mắt

( Trong tình yêu , khi mà tất cả niềm tin và hi vọng đã trao cho một người ai đều hứa với người mình yêu rằng sẽ bên nhau trọn đời hay mãi không xa rời. Nhưng nếu một ngày khi mà tình yêu hi vọng và cả niềm tin ấy đổ vỡ...liệu có ai còn nhớ lời hứa khi xưa...)
 
* * *
Tôi đã từng yêu một người và cũng có thể nói là đang yêu người đó. Dù cho bây giờ tình cảm ấy chỉ là tình yêu đơn phương. Một người bạn thân đã từng nói với tôi một câu : yêu đơn phương như cuốn trên mình cái chăn bông và đi giữa phố vậy. bản thân thấy nó thật ấm áp dù cho người ngoài lại trách mình khùng mình điên. Nhưng thật sự quên một người đã từng là tất cả rất khó.....

Tôi quen em nhờ thằng bạn - một sự tình cờ khi nó gửi nhầm số điện thoại em cho tôi khi tôi hỏi nó số đứa bạn. Và tôi quen em. Cứ thế trong một năm trời chúng tôi trò chuyện mỗi đêm. Em và tôi rất hợp.Đó là khoảng thời gian làm tôi vui vì tôi - một thằng con trai sống nội tâm ít tiếp xúc lại tìm được người hiểu mình. Sau đó một thời gian vì gia đình tôi có chuyện nên tôi đã không dùng điện thoại nữa và thực sự vì biến cố đó mà tôi lại trở nên im lặng và ít tiếp xúc hơn và hơn nữa là tôi đã quên em....
Vài tháng sau đó tôi dùng lại điện thoại vì phải đi học xa nhà. Rồi một tối khi mà tôi đã yên giấc thì bỗng có một cuộc gọi từ một số điện thoại là , bình thường tôi sẽ không nghe nhưng mà chả hiểu sao lần ấy tôi lại nghe máy. 
-Alo ai vậy ?
-Cho em hỏi có phải anh chinh không ạ ?. Một giọng nữ khá ngọt ngào 
-Đúng rồi. Ai vậy ?
-Hi anh nhớ em không ?
-Có mà em là ai
Tút tút tút
Tôi khá bực mình vì bị phá mất giấc ngủ. Tôi còn nhớ lúc đó là 22h
Rồi tôi cũng ngủ lại và quên mất đi chuyện đêm qua. Cho đến đêm tiếp theo số điện thoại ấy lại gọi đến. 22h 
Tôi nghe máy thì người ấy tắt.
Đến sáng mai tôi gọi thì không liên lạc được. Thực sự lúc đó có cảm giác hoang mang :( Tôi còn nhớ tôi đã lưu số điện thoại cô ấy là mờ-a
Rồi đêm ấy. Cô ấy lại gọi và lúc ấy cô đã gợi lại kí ức. 


Như tôi và em hay đùa với nhau : may mắn sao em đăng tin lên chương trình như chưa hề có cuộc chia li nên mới tìm được anh đó.

Chúng tôi cứ nói chuyện thế trong 1 thời gian dài. Và một tối tôi đã gặp được em. Nói ra cũng hơi ngại nhưng em gặp tôi cũng không đúng mà phải nói là em gặp thằng say :( Chả là lúc ấy tôi mới uống rượu thất tình với thằng bạn (tất nhiên là nó thất) và tôi chạy xe xuống nhà em, ngôi nhà lớn nhất thị trấn ấy (địa chỉ do thằng bạn cho). Và tôi gọi em qua. Tôi : tóc rối xù , mặt ngu ngu ngồi trên chiếc xe của thằng bạn - Em : tay che miệng , như thiên thần vậy. Tôi chả nói được câu nào, lúc đấy tỉnh men luôn. Và đêm ấy em trở thành người yêu "của tôi" (lí do tôi yêu em thì tôi chỉ dám nói là : không có lí do , còn em yêu tôi thì tôi không rõ chắc là tôi đẹp hay hấp dẫn gì đó)
Yêu em tôi đã do dự nhiều lắm. Tôi còn nhớ đêm ấy tôi đã suy nghĩ rất rất nhiều vì câu nói của bạn em. Tôi đã tính up ảnh tôi chụp bạn em pm tôi nhưng vì 1 số lí do nên tôi xin phép. Và đêm ấy tôi đã ngồi viết ra hết nỗi lòng :
"TNC



Đây có được xem là cổ tích không ??



Tôi : xấu trai , đi dream , tiền ăn còn thiếu , nội tâm , không định hướng tương lai

Cô ấy : hot girl , nhà giàu , tiền không thiếu , năng động , hiểu biết 

Tôi : từ nóc nhà tôi nhảy xuống cùng lắm trầy tí da

Cô ấy : từ nóc nhà cô ấy nhảy xuống chẳng còn da để trầy

Tôi : chả ma nào thèm

Cô ấy : trai theo không thiếu





Và cô ấy chọn tôi. Ban đầu tôi ngỡ cô ấy chỉ đùa nhưng không. Vì tôi hiểu cô ấy

Nhiều đêm lang thang một mình nhẩm Mặc Cảm (Rap - Karik) mà lòng thắt. Quen tôi cô ấy chả được gì. Cô ấy chấp nhận mất bạn để đến với tôi.

Nhưng tôi sợ và trong sâu thẳm trái tim thằng nghèo này vẫn muốn quên cô ấy để cô đến với người ta. Người tốt hơn tôi trăm ngàn lần. Nhưng thằng này vẫn hi vọng...



Cô ấy có 1 đứa bạn. Tôi không có gì thỳ nó có cái đó.

Tôi thật sự buồn và đã rơi nước mắt khi thấy người con trai đó chỷ là bạn nhưng cho cô ấy rất nhiều - cho cô ấy những thứ mà cô ấy muốn. Trong khi tôi thỳ chưa tặng cô ấy cái gì. Tôi quá tệ. Ghét cái thứ mang tên tiền. 



Có hôm cô ấy bảo : anh à em yêu anh không phải vì cái đó đâu

Mà tôi chỉ biết im lặng. 



Có hôm cô ấy nhắn tin tới :Anh à mai mốt anh phải là chồng em đó

Tôi rep : tất nhiên rồi em











Mà em à anh sợ lắm anh sợ ngày em vui nhất là ngày anh buồn nhất. Anh sợ mai đây bố em sẽ tìm anh và "xin anh cút khỏi cuộc đời em" 





Quen em anh đã biết lo cho mình và lo cho người khác rồi Và anh biết cảm giác một mình khóc trong đêm rồi.

23h55 23/4/2016 Nhớ em"
Tôi và em yêu nhau rất hạnh phúc.Bạn em cũng biết em yêu một thằng như tôi. Và tôi làm người yêu em trong con mắt không vui của bạn em. Nhưng tôi không quan tâm chuyện đó tôi chỉ cần em yêu tôi. Tôi sẵn sàng đánh đổi hết..


Anh có thể bỏ cả thế giới để yêu em. Nhưng tại sao em ? tại sao em không thể bỏ hình bóng kia để yêu anh ?

Và rồi một ngày kia. Tôi còn nhớ sẽ nhớ và mãi nhớ ngày ấy. Ngày mưa... 3/7/2016
Cô ấy hẹn tôi đi chơi. Và tôi đã lỡ hẹn vài phút vì bị ngã xe. Và khi gặp em chỉ cười. Chưa kịp đi thì bố em xuất hiện trước mặt tôi và gọi em về. Tôi lặng lẽ quay xe về. Trên đường về lòng tôi cứ nặng trĩu và tôi cứ có cảm giác như đó là lần gặp cuối cùng . Tôi đã gọi cho em nói như vậy - em chỉ cười. Và đêm ấy cô gái ấy cô gái tôi xem là tất cả đã nhắn cho tôi 1 tin nhắn : mình chia tay anh nhé, em thấy hết tình cảm với anh rồi. Tôi không tin các bạn cứ thử nghĩ xem, hôm qua mới ôm nhau nay nói hết tình cảm. Tôi đã gọi cho em và nhận được câu trả lời như vậy. Tôi nghĩ em đùa. Nhưng tôi đã lầm. Em đã nói thật. Thật lòng
Đau. Suốt 1 tuần liền tôi như người mất hồn ngày ăn 1 lần.Tôi đã cầu xin em để được yêu em. Nhưng đáp lại là : anh là con người vậy à anh ? anh yếu đuối vậy à. đồ đàn bà. Tôi cầu xin không được tôi khóc. Tôi khóc vào điện thoại. Nhưng đáp lại là tiếng cười của em. Rồi tôi hỏi hỏi mãi. Và em đã nói là CHƯA QUÊN ĐƯỢC NGƯỜI KIA. Tôi giận em lắm nhưng không. Tôi hỏi bằng được tên đó, lúc đó tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ giết thằng đó rồi một hôm tôi gọi em và nói với em rằng tên đó sẽ không yên với tôi - tôi chỉ nói vậy thôi. Và em lại cười và tôi nhận ra có cả bạn em đang cười. Đau quá đau. Tôi cứ như vậy cho đến khi chú gọi tôi vào làm cho công ti chú ở SG. Tôi đã nhận lời luôn và quyết định đi luôn hôm ấy 11/7/2016 . Tôi đi mà không 1 lời từ biệt với những đứa bạn. Mẹ tôi cũng đoán được tôi ở nhà buồn vì chuyện gì ấy nên chỉ dọn đồ cho đứa con trai của mẹ rời xa vòng tay của gia đình. 18 tuổi đầu mà suốt ngày chỉ loay hoay ở nhà. Bây giờ đi xa. Hôm ấy mẹ tôi đã khóc - nhưng thằng con trai bất hiếu chỉ nghĩ đến người con gái ấy. Chuyến xe lăn bánh khỏi miền Trung thân thương.... 



Và SG tôi bắt tay vào công việc ngay. Tôi làm và làm. Tôi lấy công việc để quên em. Tôi làm 2 tuần cũng là 2 tuần tôi ốm. Tôi kiệt sức và gầy đi trông rõ. Nhưng đêm đến nước mắt vẫn cứ tuôn rơi. Cái cảm giác nửa đêm ngồi dậy chui vào góc phòng khóc - như một đứa trẻ. Tôi nhớ em không chịu được. Tôi gọi em. Em không nghe máy. Ngày xưa mà em không nghe máy là tôi giận luôn. giận vài ngày cơ. giận đến khi nào em tới nhà ôm hôn tôi mãi tôi mới hết giận =)
"Nhưng giờ thì sao. Không là gì của nhau nữa rồi. Em à anh biết anh sai anh ngu anh ngơ anh đánh mất em nếu cho thời gian quay lại 1 tháng trước anh sẽ không bao giờ để cho em nói câu chia tay. Anh sẽ tới gặp em và ôm em thật chặt. Em sẽ hết giận thôi. Đúng không cô gái. Rồi em sẽ đánh anh cái kiểu đánh mà chả đau tí nào ấy. Rồi em sẽ chun chun cái mũi. Rồi em lại cười tít hết 2 mắt. Anh nhớ em lắm. Anh muốn về nhà. SG chật chội và bon chen lắm em à." 
Vào SG tôi chỉ làm ăn rồi ngủ rồi làm. Chú tôi cứ nói mãi một câu với tôi : sao cháu buồn hoài vậy c ? cháu thử cười chú xem nào. Tôi chỉ cười gượng rồi đi.
Tôi chỉ chịu được 2 tuần rồi thật sự tôi muốn về về với em. Tôi nhớ em quá. Đi làm mà mắt cứ nhìn xa và suy nghĩ. Nhưng tôi biết trong trái tim em bây giờ đã không còn tôi......