Loving Blogger Template
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tự Truyện. Hiển thị tất cả bài đăng

Tâm Sự - Tháng 5, Tháng Của Sự Chia Tay

" ... Tháng 5 - Tháng của sự chia tay. Chia tay ở đây không phải chia tay về chuyện tình yêu đôi lứa. Ở đây là chia tay tuổi học sinh. Phải rời xa ngôi trường chứa rất nhiều kỷ niệm của cái thời mà người ta hay nói vui là " Nhất Quỷ Nhì Ma, Thứ Ba Học Trò ". Ai cũng từng trải qua tuổi trẻ với bằng lăng tím, ghế đá, và hoa phượng đỏ lửa khát khao mà thời gian vô tình chẳng chờ đợi ai, cứ thế mang hồi ức về miền nhung nhớ. Tuổi học trò với những kỉ niệm giờ đây gói ghém theo cuộc hành trình dài. Những mối tình dang dở, lời yêu còn bỏ ngỏ mà gió xôn xao, cuộn xoáy rít lên từng cơn xa tít.Thời gian vô tình, rồi đến một lúc nào đó chúng ta bước qua nhau như những người xa lạ, vô hình trong dòng người ngược xuôi. Nhưng dẫu có như thế thì trong hồi ức mỗi chúng ta vẫn đọng lại những gì đẹp nhất, trong sáng, hồn nhiên của lứa tuổi 17 mến thương. Gửi những người bạn đã bên tôi suốt những ngày đẹp nhất, những người đã cho tôi biết yêu, biết ghét, biết nhớ thương, cho tôi biết vấn vương, tin yêu và hy vọng..."
  • Tháng 5 - nỗi nhớ mùa chia xa
Năm tháng qua đi cuốn theo những ước mơ của một thời đầy ắp khát khao và mơ mộng. Thời gian vô tình chẳng chờ đợi ai cứ thế mang hồi ức đi xa về miền nhung nhớ. Tuổi học trò với những kỉ niệm giờ đây gói ghém tất cả theo cuộc hành trình dài. Những mối tình dang dở, lời yêu còn bỏ ngỏ mà gió xôn xao, cuộn xoáy rít lên từng cơn xa tít. Ai cũng từng trải qua tuổi trẻ với bằng lăng tím, ghế đá, và hoa phượng rực đỏ lửa khát khao một góc sân trường. 


Tháng năm về mang theo tiếng tu hú kêu gọi bình minh mỗi sáng, nghe hơi gió thanh mát tâm hồn. 


Tháng năm, chào đón mùa hè bằng những cơn mưa rào bất chợt, chút thất thường của thời tiết bỗng chốc gợi nhớ thương năm tháng học trò, sục sôi kỉ niệm rồi vấn vương thứ cảm xúc không tên thầm kín, vẫn vẹn nguyên trong nỗi nhớ năm nào. Hè về...mùa chia xa và ...nhớ.



Có lẽ gặp nhau không phải duyên thì cũng là định mệnh, là sự sắp đặt của tạo hóa cho những con người vội vã bước vào cuộc đời của nhau. Tuổi học sinh của chúng ta bước qua cùng những kỉ niệm đậm sâu trong kí ức. Phượng đỏ, bằng lăng tím, bỗng chốc nhuộm thắm sân trường. Tâm hồn của những bạn trẻ chông chênh như lắng đọng, một phút nhớ cùng chút thương nghẹn ngào. Thực tế, có những điều giản dị nhưng khi xa rồi ta cơ hồ mới nhận ra. Hè về, ve rộn ràng, hàng phượng chợt ngập nắng lung linh. Chiều nay thả bộ giữa lòng thành phố, chợt thấy lòng nhẹ tênh. Cơn gió thoáng qua nhẹ nhàng bỗng gợi nhắc những buổi chiều năm ấy, nhắc về một thời đã từng ước mơ, đã từng mơ mộng, cũng đã từng trao cho nhau tình cảm đẹp nhất thủa học trò. Giờ đây khi cuộc sống mưu sinh, ai cũng có lối đi riêng của mình. Cái duyên gặp gỡ chỉ còn là hoài niệm mến thương, để rồi mỗi lần nhớ lại cảm xúc trong ta vẫn vẹn nguyên như năm nào.

Ảnh:Trường THPT Trần Nhân Tông


Thời gian vô tình, rồi đến một lúc nào đó chúng ta bước qua nhau như những người xa lạ, vô hình trong dòng người ngược xuôi. Nhưng dẫu có như thế thì trong hồi ức mỗi chúng ta vẫn đọng lại những gì đẹp nhất, trong sáng, hồn nhiên của lứa tuổi 17 mến thương. Cánh phượng hồng năm nào ép vội vào trang vở giờ vấn vương cả khung trời ước mơ.

Dẫu biết sẽ nhớ thương luyến tiếc nhưng cuộc sống là cuộc hành trình dài bao gồm những chuỗi ngày gặp gỡ và chia xa. Luyến lưu nhung nhớ làm cuộc sống thêm thi vị. Trên dòng đời hối hả này, chúng ta đã cùng nhau trải qua tuổi học trò đẹp nhất, giờ đây gói ghém tất cả vào góc sâu kỉ niệm. Cất giấu mãi trong tim những dư vị ngọt ngào, mai này nghĩ lại vẫn sẽ mỉm cười thật tươi. Như lúc này đây, phượng bắt đầu rực lửa, ve kêu rộn ràng, chúng ta đã bước qua một mùa hè chia xa như thế, và bây giờ ta mới thật sự vấn vương. Tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại, qua rồi sẽ đọng lại sự nuối tiếc khôn nguôi. Bao điều chưa kịp trao nhau, hờn dỗi vu vơ và cả một trời nhung nhớ. Chợt ước ao một lần được trở lại mùa hè năm ấy để lại cùng nhau xây đắp ước mơ, cùng nhau trải qua khoảnh khắc sống bằng những giấc mơ cháy bỏng ,vẫn vô âu vô lo như năm nào.

TP. Hải Dương buồn, cổ kính, mình tôi lang thang trong những chiều nhung nhớ , những bóng hình xưa cũ ùa về. Gửi những người bạn đã cùng tôi suốt những ngày đẹp nhất thứ tình cảm ấm áp, những người đã cho tôi biết yêu, biết ghét, biết nhớ thương, cho tôi biết vấn vương, tin yêu và hi vọng. Dù chia xa, dù hối tiếc nhưng trong lòng này vẫn mãi khắc sâu.

Blog XĐ: Thro: NTH
  • Tháng năm không trở lại 
Lật tờ lịch bàn, thảng thốt nhận ra tháng năm đã chạm ngõ, bỗng thấy phập phồng trong lồng ngực những cảm xúc rất lạ mà chẳng thể gọi thành tên. Tháng năm dịu dàng có ngày sinh nhật tớ, có loài hoa mang tên tớ, có cả những mảng ký ức về một thời hoa niên tươi đẹp, không vội vã cũng chẳng ồn ào, chỉ nhẹ nhàng, khẽ lướt qua như một cuốn phim quay chậm, đủ để tớ biết được mình đã từng có khoảng thời gian hạnh phúc như thế. Tự nhiên muốn viết cho cậu, cho một kỷ niệm không rõ hình hài, cho những điều hoang hoải tận sâu trong tim tớ.
Người ta vẫn nói tuổi thanh xuân giống như cơn mưa rào. Nhưng tớ lại thấy tuổi thanh xuân giống như một đóa hoa, lặng lẽ nở rộ, lặng lẽ tàn phai nhưng chắc chắn một điều, đóa hoa ấy cũng sẽ có lúc rực rỡ nhất.

Tớ không biết tuổi thanh xuân của tớ khi nào thì kết thúc. Có thể là sau khi lấy chồng, sinh con hay là khi mà con người ta trải qua một độ tuổi đủ lớn để bước qua thanh xuân. Nhưng mỗi khi nhớ về cậu, là cả một bầu trời kí ức. Tươi đẹp cũng có, đau buồn cũng có. Có chăng tất cả điều đó là thứ gia vị không thể thiếu cho mối quan hệ của chúng ta.

Blog Tâm Sự:
Pic: Tôi và Thằng cùng bàn...

18 tuổi, người ta dễ dàng thích một ai đó. Gặp gỡ là một điều rất đặc biệt, vì có duyên mới gặp được nhau. Và cậu, đến bên cuộc đời tớ như một sự sắp đặt của số phận. Biết nói gì về mối quan hệ của cậu và tớ, có chăng là một mối quan hệ không rõ rằng. Ừ thì khi đó tớ thích cậu, thật đấy. Nhưng... tình cảm vơi đầy có ai biết trước về sau. Người ta nói cách duy nhất để kết thúc một mối tình đơn phương là tỏ tình. Vậy mà tớ lại chọn im lặng. Những năm tháng ấy, cậu là điều tuyệt vời nhất với tớ. Những năm tháng ấy, tớ giận cậu bằng những lý do kỳ lạ. Những năm tháng ấy, cậu làm tổn thương tớ bằng những lý do chẳng đâu vào đâu. Tớ đã từng thề thốt rằng cả đời này sẽ không gặp lại cậu, không quan tâm đến cậu... 

Rồi những năm tháng ấy cứ vô tình trôi đi, để rồi khoảng thời gian tớ và cậu không gặp nhau, không điện thoại, không facebook cũng ngót nghét 3 năm. Tớ khóa facebook, tớ thay số điện thoại, hộp tin nhắn của tớ không còn liên tục báo hết chỗ trống vì những tin nhắn của cậu đã bị tớ del hết rồi. Tớ đã chọn cho mình nhiều thứ, nhưng tớ đã không chọn những năm tháng ấy. Giờ nghĩ lại, khi đó mình thật ngốc nghếch... để cho tình bạn của chúng ta chẳng biết đã tàn phai từ lúc nào nữa. Tớ lựa chọn giữ khoảng cách với cậu, không phải là vì không quan tâm, mà biết rõ cậu sẽ mãi không bao giờ thuộc về tớ. Có những con người không cách nào để lãng quên. Có những câu chuyện mãi mãi trở thành một miền kí ức. Có một thứ mà ta sẽ mãi mãi không thể gặp lại. Và cậu là một thứ gì đó xa vời với tớ.

Tuổi thanh xuân này đã trôi qua như thế. 5 năm rồi, 5 năm nhưng kí ức vẫn còn vẹn nguyên. Tuổi trẻ ấy đã từng khiến cho tớ tự hào, cũng có thể khiến cho tớ mãi mãi không thể quên được dù có cố bằng mọi cách. Có mấy ai đi qua thương nhớ mà quên được nhau. Tớ vẫn nhớ về cậu, trong những giây phút trải lòng ra mênh mang nhất cùng những khoảnh khắc ngọt ngào của thời học sinh thơ ngây. Nhiều lúc, tớ vẫn tự hỏi giờ này cậu sẽ ra sao sau bấy nhiêu năm sống ở một nơi xa lạ. Ai đó đã từng nói với tớ rằng, cái gì nhanh đến thì cũng vội đi. Nhưng với tớ cái gì đã đến thì dù nó có đi vẫn đi theo một cách riêng của nó. Có lẽ yêu thương ngày ấy là ngộ nhận. 

Blog Tâm Sự:

Năm tháng ấy, với tớ, có cả nụ cười, cả những giọt nước mắt. Là lần đầu tiên tớ khóc vì một người con trai, là lần đầu tiên tớ dẹp cái tính ngang bướng và cái tôi quá lớn của mình. Là lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười trên môi cậu. Là lần đầu tiên hai đứa cùng nhau làm rất nhiều chuyện. Nhưng bây giờ đó đã là một câu chuyện mà có lẽ cậu đã chẳng thể nào nhớ nổi, phải không?! Tuổi trẻ của chúng ta đẹp như thế ấy. Những gì đã trải qua, mọi kí ức đều vẹn nguyên trong tớ. Chỉ khác là giờ chúng ta đã lớn, đã trưởng thành, tớ thì đã ra trường, còn cậu vẫn tiếp tục sự nghiệp học hành của mình thêm một vài năm nữa. Cuộc sống là một cuộc đua, đua với công việc, đua với thời gian, và đua với cả tuổi xuân nữa.

Con đường tớ muốn đi còn dài, còn rộng và thênh thang lắm. Dù cuối con đường tớ chọn không có cậu, nhưng tớ vẫn sẽ đi. Sau cô đơn, là hạnh phúc, phải không?!

=> Các bạn muốn chia sẻ những câu chuyện đẹp của mình, hãy liên hệ qua Fanpage Xuân Đạt Blog để mình giúp bạn ... <=
Theo: Blog Tâm Sự - XĐ

ĐỪNG DỊU DÀNG VỚI MỘT NGƯỜI CÔ ĐƠN, VÌ HỌ RẤT DỄ ĐỘNG LÒNG...

  • 30/4/2017 - 23:33



Em chưa từng nghĩ sẽ gặp anh, cũng chưa từng mong ngóng lại một lần nào nữa chạm vào tình yêu.

Với em tình yêu là thứ gì đã xa xỉ và ngắc ngoải lâu nay.

Người cũ đã từng bảo em rằng "Yêu là món quà, khiến con người ta hạnh phúc", nhưng chính họđã ra đi, và để lại vết thương sâu nơi đáy ngực. Trái tim em từ giây phút đó chỉ còn sự nghi kị: Phải làm sao khi một trái tim yêu thương chân thành, khi đã dành cả tuổi xuân để gắn bó với một người, đã cùng nhau đi khắp chốn, đã hứa hẹn với nhau quá nhiều điều?

Cả một khoảng trời trước mắt như sụp xuống. Em không hiểu nguyên cớ dẫn đến chia ly, chỉ biết gào khóc trong tuyệt vọng.Em tin yêu và dốc ruột dốc gan đến thế, vậy nhưng cái em nhận lại chỉ là hoang hoải trong lòng.

Có ai trên đời đau hơn nỗi đau đã hi sinh tất thảy, để nhận lại những dối lừa?

Em tự hứa lòng mình không tin tình yêu nữa, cũng không muốn dính dáng đến thứ cảm xúc liều mạng ấy nữa.

Rồi ngày anh đến, anh nhẹ nhàng ân cần, anh thổi một hơi ấm lành vào trái tim đã lạnh thấucủa em. Anh dịu dàng như thể mùa thu nhiều năm về trước, khi em vẫn là cô nữ sinh ngây ngô, lần đầu yêu thương, và chưa một vỡ vụn.

Em cô đơn trong nỗi trống trải riêng mình. Em dùng dằng với những vết nứt đã hoen ố tim em.

Anh hiểu nghịch lý của những người đơn phương không?

Là tự huyễn hoặc trắng đen về tình cảm đối phương.

Là tự cho mình quyền mong chờ, nhưng không đủ liều lĩnh để dẹp yên mọi lo lắng.

Em đơn phương, em do dự về những ân cần mà bấy lâu em đã chưa thể nhận.

Em vùng vẫy khỏi sự quan tâm từ anh, em sợ những ngộ nhận chẳng nói nên lời.

Thứ gì đến cũng phải đến. Khi mối quan hệ lưng chừng tưởng như vô hại của chúng ta cứ vẻn vẹn nơi đó.

Em và anh, rốt cuộc cũng chỉ là hai hành tinh xa lạ. Một ngày bước qua đời nhau, dịu dàng và ấm áp để lại em không thể quên. Nhưng cũng không thể đi ngược lại định luật ắt phải chia xa.

Em đã cô đơn đủ lâu, đã phí hoài tuổi xuân đủ nhiều để không còn tin tưởng vào tình yêu nữa.

Em càng hiểu thấu những mối quan hệkhác quan trọng với anh thế nào.

Vốn dĩ tìm đến như một lần bước sa chân, thì hãy ra đi dễ dàng và thoáng chốc như khi đến.

Nếu em đã không sẵn sàng để thêm một lần đánh cược tuổi xuân, và nếu anh và em mãi chỉ là những điểm giao định mệnh. Thì xin anh đừng ân cần hơn nữa, đừng ôm em và nói thương em đến thế.

Tình thương nơi anh em ghi nhận, nhưng tình cảm của hai người, đã chẳng thể tiến tới, thì xin hãy là những bước lùi lặng lẽ.

Xin anh đừng khuấy đảo khoảng trời bình yên và tĩnh mịch của em. Xin anh đừng bước đến gần hơn nữa, đừng dịu dàng với em như thể những người đã bỏ em lại trong đời.

Xin anh, đừng khiến người cô đơn bấy lâu như em mơ giấc mơ không tỉnh và quên đi những ngày tháng lang thang một mình. Đừng kéo những hy vọng về nơi em, trong khi chúng ta đều hiểu rõ sự thật sẽ không thể là thế.

Đừng dịu dàng với người cô đơn như em, vì em thực dễ xiêu lòng.

Jannie

1/11/2016

Buồn Ít Thôi Và Cười Nhiều Lên, Cô Gái !

" Bài viết này tôi dành cho người tôi yêu ... Người con gái mang trong mình nhiều suy tư,..."
***


Em còn trẻ, em còn nhiều cơ hội, còn nhiều thử thách chông gai cần em phải vượt qua, nhưng em à! Hãy làm những gì em muốn, hãy làm theo con tim em mách bảo, hãy làm bằng chính đam mê của em, đừng để áp lực giày vò bản thân em. Hãy sống thật vui, hãy làm những gì em thích, hãy tạo niềm tin cho bản thân, em nghĩ xem, mỗi chúng ta sống để làm gì. Sống sao cho đúng, sống bình dị thôi em à, đừng quá căng thẳng, tạo áp lực cho mình.

Sống vô tư, hồn nhiên như những người lính ấy, buồn ít thôi và cười nhiều lên em. Mọi điều tốt lành đang chờ em ở phía trước. Hãy để tâm hồn em được vui. Mỗi khi em buồn hãy khóc thật to, khóc cho vơi bớt đi những gì em đã phải chịu đựng, khóc rồi lại đứng dậy, cười tươi em nhé. Học cách cô đơn, học cách bước đi một mình, vì ai rồi cũng có việc của họ, sẽ không có thời gian dành cho em đâu, vì vậy hãy tự mình vượt qua và tự mình bước đi em nhé.

Cảm xúc của một con người mà, lúc trầm lúc bổng, lúc lên, lúc xuống, nhưng mà hãy để tâm mình thanh thản, làm những gì em muốn làm, theo đuổi ước mơ của em, nếu khó quá, hãy từ bỏ, không cần phải níu giữ những ước mơ quá xa vời, làm mình mệt mỏi, hãy đi tìm một ước mơ, một đam mê mới, nhẹ nhàng hơn, bình dị hơn..

Nếu mệt hãy ngồi nghỉ, ngủ một giấc thật dài, chìm đắm trong giấc mơ, sang ngày hôm sau tỉnh dậy, lại sống thật tốt, hãy là một cô gái mạnh mẽ, nhưng mà thật lương thiện em nhé.. Mọi người tin em, gia đình ủng hộ em... hãy cứ bước đi.. mạnh mẽ vượt qua tất cả " em sẽ làm được những gì em muốn khi giữ vững lòng tin" hãy tin là như vậy, hãy tin là em sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc, luôn mỉm cười chào đón ngày mới bên gia đình em.... Cố lên cô gái của ai đó...

Tâm Sự - Hãy Yêu Đi Thôi Vì Chúng Ta Không Ai Là Bất Tử

Sau những tháng ngày chạy dài trên con đường đời mệt mỏi, để kiếm tìm cho bản thân một lối thoát giữa cuộc sống quá nhiều bộn bề, nhọc mệt, cứ mải mê trông ngóng về những điều quá ư viển vông... mà vô tình bản thân đã bỏ lỡ đi quá nhiều thứ lớn lao như là một tình yêu tròn đầy. Vậy thì sao ngày hôm nay không yêu đi thôi, vì ngày mai, chúng ta có ai là bất tử..




Tôi có lẽ là một kẻ quá ích kỷ và cố chấp, hay có thể do quá lâu rồi chẳng tìm nổi cho mình một chút tin yêu, hoặc có lẽ do quá sợ hãi vì những chuyện đã qua, nên thay vì tin tưởng chấp nhận, lại quay ra phủ nhận thứ tình cảm đẹp đẽ đó.
Có lẽ, đã đến lúc yêu được thì mạnh mẽ mà yêu đi thôi, yêu để biết, để nếm trải những giọt nước mắt rơi trong nụ cười nó ngọt ngào ra sao, để cảm nhận được niềm vui vô hạn dưới một bầu trời đầy nắng và gió nó tuyệt vời như thế nào, hay chỉ để cảm nhận được niềm tin dành cho một người có thể bao la chẳng gì đong đếm nổi.
Và thật sự yêu để hiểu được rằng tình yêu là vô hạn, chẳng có gì có thể so sánh được với thứ tình cảm vô hình mà quá đỗi hữu hình ấy. Hãy thử cho tình yêu thêm một cơ hội nữa, để hạnh phúc và hơn cả là để trái tim kia được lần nữa rộn nhịp. Nếu như cứ mãi cố chấp đơn độc, sao có thể nhìn thấy bản thân trưởng thành ra sao sau từng ấy thời gian.

Đôi khi đơn độc quá con người ta lại trở thành một con người ngờ nghệch đến đáng thương, cứ chần chừ dừng chân chẳng chịu bước chân lên chuyến tàu bình yên hằng ngày vẫn đều đặn dịch chuyển, rồi những ngày trở gió cõi lòng vụn vỡ vì chẳng có ai ủ ấm lại tự mình dằn vặt trong những cũ kỹ đau thương.
Vậy thì tại sao không thử yêu thêm một lần nữa, thử thêm một lần để tình yêu khẽ chạm vào trái tim đang dần héo mòn theo năm tháng buồn bã, để bản thân có thể hiểu tình yêu nhỏ bé kia quả thực là một phép màu mà cuộc đời này mang lại, để ta có thêm động lực để trưởng thành mà đương đầu với ngần ấy sóng gió cuộc đời ập đến.
Có lẽ, đã đến lúc tin tưởng được thì hãy cứ yêu đi thôi, yêu để đôi mắt rực rỡ kia nhìn đời qua lăng kính tích cực, yêu để lấy nó làm điểm tựa khiến ta đứng dậy vượt lên những nỗi đau trước đó không may người cũ để lại. Yêu để tuổi thanh xuân kia chẳng còn đọng lại hai chữ phí hoài, tình yêu bỗng chốc trở thành thước đo để con người ta tốt lên từng ngày và nó vô hình trở thành một liều thuốc giảm đau cho những tiếc nuối mang tên quá khứ.
Hãy yêu đi thôi, vì chúng ta không ai là bất tử!
Có nhiều định nghĩa về tình yêu, nhưng tựu chung lại có lẽ gói gọn với hai từ là mù quáng. Nhưng nếu không mù quáng thì đâu có thể gọi đó là yêu, phải không? Yêu một người, để chợt nhận ra cả thế giới đơn giản chỉ là nụ cười của người ấy, bỗng dưng ao ước to lớn của cuộc đời đó là nhìn thấy người ấy hạnh phúc - hạnh phúc đến ích kỷ mà thôi.
Yêu một người, là lúc ta nhận ra người ta muốn quan tâm chỉ là người ấy, duy nhất bóng hình ấy, là khi có những nỗi niềm chỉ muốn cùng người ấy san sẻ, ủi an và hơn cả yêu một người là khi ta thực sự ham muốn được trưởng thành, được cùng người ấy vun đắp một tương lai dưới một mái nhà đầm ấm. Và chỉ khi yêu, chúng ta mới thật sự trưởng thành...
Yêu một người, là chấp nhận trao đi và không ước cầu đáp lại, là tin tưởng tuyệt đối trao cho người ấy quyền được phép huỷ hoại bản thân mình. Đủ dũng cảm và mạnh mẽ để đón nhận mọi kết quả mà tình yêu ấy mang lại.
Hãy yêu đi thôi, vì chúng ta không ai là bất tử!
Thử yêu thêm lần nữa đi thôi, để nhận ra mình vẫn còn vụng về và rụt rè như một đứa trẻ, để cảm nhận sự ấm áp của đôi môi người ấy còn đọng lại trên gò má nó tuyệt vời đến như thế nào?
Thử yêu thêm lần nữa xem sao, để biết rằng ta vẫn còn yêu đời lắm, vẫn còn có thể vừa tắm vừa hát một bản tình ca sến súa, rồi sau đó cười ngô nghê vì những câu hát đôi khi còn chẳng đúng nghĩa! Tình yêu đẹp đến thế, vậy sao không cho mình thêm cơ hội cơ chứ?!
Cuộc đời của chúng ta có đáng là bao, còn tin yêu lại luôn ở đó đợi ta, vậy thì sao cứ phải bận lòng mãi vì nỗi sợ yêu thương kia sẽ sớm bỏ chạy, chỉ cần biết tình yêu đến thì đừng bỏ lỡ, lựa chọn đến tay thì hãy nhanh chóng bắt lấy - hãy thêm một lần tin tưởng vào chính trái tim mình. Và rằng hãy yêu đi, vì ngày mai chúng ta không ai là bất tử.
- Xuân Đạt -

Tâm Sự - Lạc Duyên Chiều Chênh Vênh


" Chúng ta gặp nhau giữa hơn 7 tỉ người rồi lại vội vàng xa nhau trong tiến trình hạnh phúc. Những đến và đi cứ thế khiến trái tim thổn thức từ bao giờ. Những chiều cô quạnh một mình chỉ mong được chìm sâu trong nỗi nhớ, vấn vương một lần rồi mãi mãi cho vào ngăn khóa kỉ niệm, cất giữ thật sâu và thật lâu để trái tim này không bao giờ còn biết đến cô đơn..."
***

Hải Dương, chiều cuối tháng tư ...

Cái nắng chưa kịp hanh hao đã nhường chỗ cho ảm đạm mây mù, trời đượm một sắc màu cô quạnh. Chiều nay đón gió về, tôi bất chợt thấy lòng chênh vênh chìm trong nhiều miền thương nhớ. Cứ ngỡ đã quên nhưng vẫn ùa về một hình bóng quá đỗi thân thuộc. Chữ duyên tình mỏng manh quá không đủ sức níu giữ hai nửa trái tim, thôi thì lỡ nhịp đập lỡ cả bước đường chung đôi. Chúng ta gặp nhau giữa hơn 7 tỉ người rồi lại vội vàng xa nhau trong tiến trình hạnh phúc. Những đến và đi cứ thế khiến trái tim thổn thức từ bao giờ. Những chiều cô quạnh một mình chỉ mong được chìm sâu trong nỗi nhớ, vấn vương một lần rồi mãi mãi cho vào ngăn khóa kỉ niệm, cất giữ thật sâu và thật lâu để trái tim này không bao giờ còn biết đến cô đơn. Tình yêu làm con người ta hạnh phúc nhưng cũng dễ dàng bóp nghẹt trái tim, chỉ nhớ mong thôi mà cũng đủ cho ta day dứt cả đoạn đường dài.

Đông qua, xuân đến rồi cũng nhanh chóng rời đi, tuổi thanh xuân ngắn ngủi cứ thế hoang hoải trong những cảm xúc không tên. Người đã xa, tình cũng đã dang dở, sao tim này cứ mãi vấn vương. Những ngày nắng không kịp hanh khô những vụn vỡ trong lòng, giờ đây đành chấp nhận giữ nguyên yêu thương để vẹn tròn thương nhớ, giữ mãi khoảnh khắc này để tôi kịp nhớ về những ngày chênh vênh tuổi 18. Màu thời gian vô tình, rồi đến một lúc nào đó nó cũng xóa nhòa những thương tổn cứ ngỡ không thể gắn hàn. Chỉ là tuổi trẻ có kịp chờ đợi những nhớ mong kia để không phí hoài thanh xuân.



Cảm ơn những ngày chênh vênh cho tôi nhận ra quãng đường mình đã trải qua gặt hái được những gì. Tôi của ngày ấy đã biết cách buông bỏ những gánh nặng của cuộc sống, thản nhiên giữa những hoang hoải của cuộc đời. Dù hạnh phúc hay khổ đau thì tất cả đều như một giấc mơ đẹp. Không có nỗi buồn thật sự, đơn giản đó là bài học trên hành trình tìm ra chân lí hạnh phúc. Dẫu không biết đoạn đường phải đi bao xa nhưng tôi vẫn nguyện đi hết chiều dài thương nhớ. Để rồi khi nhìn lại, những giọt nước mắt không chỉ rơi vì nỗi buồn chua xót mà hơn hết nó rơi cho những hạnh phúc ngỡ muộn màng. Chênh vênh tuổi 18 cho tôi nhận ra những giá trị của cuộc sống, những mảng màu khác nhau của cuộc đời. Cảm ơn tuổi 18 đã cho tôi biết yêu, biết ghét, biết nhớ thương, biết gìn giữ một cảm xúc vấn vương để gợi về những chiều thương nhớ.

Tôi biết mình đang sống trong những ngày đẹp nhất của tuổi trẻ, tự dặn lòng mình đừng đem nỗi buồn thả vào cô đơn mà hãy cho đi yêu thương để nhận về tiếng lòng chung thủy. Trong thế giới 7 tỉ người ấy sẽ lại có một chữ duyên tìm đến hai nửa trái tim. Chỉ cần đủ niềm tin và mạnh mẽ sống thì hạnh phúc vẫn sẽ luôn mỉm cười.

Hãy sống trọn vẹn cho ngày hôm nay để ngày mai thức dậy, những gì đã qua sẽ là kỉ niệm của một thủa mãi kiếm tìm. Mây trời bay xa, tình người vương vấn mãi, nhờ gió về nơi xa gửi chiều chênh vênh một sáng nắng đong đầy.
- Xuân Đạt -

Tự Truyện - Em - Tình Yêu Anh Trao Em Và Bài Học Khắc Tâm.

Em - Tình Yêu Anh Trao Em Và Bài Học Khắc Tâm
***
(.Chào các bạn , mình là ai không cần biết :)) nhưng hôm nay mình post bài này và đây cũng là câu chuyện thật của mình. Tiêu đề hơi khó hiểu nhưng không sao mình tin đọc xong đây các bạn sẽ hiểu...)
Mọi chuyện gần bắt đầu khi tôi yêu một người con gái tên H - một tình yêu đầu trong sáng và không toan tính (tình đầu của tôi). Tôi đã trao hết trái tim cho cô ấy. Và chắc cũng như ai đã từng yêu chân thành - tôi hứa sẽ cưới H làm vợ bên nhau suốt đời. Nhưng mỗi lúc tôi nói vậy cô ấy chỉ cười và nói : "5 năm nữa em mới cưới" tôi chờ tôi sẽ chờ và tôi chắc tôi làm được. Mọi chuyện vẫn cứ êm đềm và lãng mạn cho đến ngày hôm ấy - Tối 3/7/2016 cô ấy chợt nhắn tin tới cho tôi rằng : Em xin lỗi em thấy hết tình cảm với anh rồi , em yêu anh nhưng vẫn chưa quên được người cũ.

Tôi không tin tôi có gọi nhưng em không nghe , tôi tìm em em không tiếp. Hai ngày tôi cứ gọi em và cầu mong rằng em chỉ đang đùa. Rồi ngày 7/7 tôi gọi em. Trong tiếng nhạc ồn ão là giọng của một người con trai : "mày là ai ? Sao mày như đàn bà thế H đã khôngbyeeu mày thì cút đi" xem lẫn trong câu nói đó là giọng nói thân thuộc - giọng nói mà tôi từng rất muốn nghe khi buồn lẫn vui : "thằng C à anh"
Tôi mím môi thật sự nghẹn và không nói nên lời. Rồi có giọng nói nữa :"anh ơi H nó không yêu thằng nghèo như anh nữa đâu nó đùa đủ rồi" .
Tôi nói không ra lời cứ cà lăm mỗi từ "em em" trong tiếng cười của em và lũ bạn em.
Tôi thật sự không biết rằng nước mắt rơi từ bao giờ - người mà tôi yêu thương nhất cũng bỏ tôi. Tôi thậm chí tuyệt vọng đến muốn chết.
Tôi khóc bỏ cơm ngồi trong góc nhà hai hôm thì thằng bạn đưa đi bệnh viện
Và tôi quyết định đi thật xa với hy vọng quên em
Tôi đã cố nhưng không được. Tôi gọi em không nghe, và những lúc nhớ em tôi lại cố nhớ lại lời bạn em nói để có lí do trách em, quên em. Công việc cuộc sống đầy mệt mỏi đã giúp tôi quên em
Nhưng rồi hôm nay tôi lại nhớ em thật sự rất nhớ.
và tôi đã nhận được sự đáp trả từ em…